25 Dec 2012

Truyện kiều thời hiện đại

Trăm năm trong cõi người ta
Nguyễn Du được gọi là cha truyện Kiều
Đọc xong Anh thấy đăm chiêu
Vì Du đã viết rất nhiều điều sai
Người tốt thì hay bị die...

Đầu lòng 2 ả tố nga
Thúy Kiều là chị hay cười ha ha
Thúy Vân bản tính thối tha
Luôn luôn đấu đá muốn là chị cơ
Thúy Kiều mệt mỏi bơ phờ
Nên đành nhẫn nhịn : "Thôi ờ tao thua "
Vân sướng : "Tao thắng làm vua
Còn mày bại trận làm cua trong nồi "
Thúy Kiều tức giận : "Đồ tồi"
Thúy Vân vừa cú vừa cay
Nhặt dao, lao tới, chém bay cái đầu
Kiều ta còn mỗi đầu lâu
Mất thân, đành kiếm xà mâu cắm vào
Thúy Vân sợ quá thành đao
Cha mẹ thấy thế gửi vào lầu xanh.

Bán thân mới được 1 tuần
Vân kiếm được kẻ chuộc thân cho mình
Chàng tên là Mã Giám Sinh
Xuất thân từ chốn Võ Lâm Truyền Kỳ
Thanh niên trai tráng đôi mươi

Nhiều tài lắm của là người đẹp trai
Cò kè bớt 1 thêm 2
Giờ lâu ngã giá vàng ngoài 8 trăm (mới tăng giá thành 4 triệu 8 SJC chính chủ)
Thúy Vân tuổi mới 15
Là gái sung sức ăn nằm rất phê
Kiệu to đến rước Vân về
Nghĩ tới khoái lạc sướng tê cả người
Quản gia đón kiệu tươi cười
Thân lùn trán hói là người rất thâm
Quản gia tên gọi Thúc Sinh
Đi cùng với vợ là Đình Hoạn Thư
Hoạn Thư yểu điệu hiền từ
Do được giáo dục bởi sư trong đền


Thúc Sinh cầm quả đao cong
Lưỡi dao cắm phập vào trong mình chàng
Giám Sinh chưa kịp hoang mang
Thì đã tắt thở hồn sang xứ trời
Vân đang rũ rượi tơi bời
Thì bị cả lũ vào chơi hội đồng

Trước lầu Ngưng Bích khóa xuân
Kiếp người lưu lạc bao giờ mới thôi
Phận sao phận bạc như vôi
Làm cho nước chảy hoa trôi lỡ làng
Ðang khi Vân thấy hoang mang
Bỗng đâu xuất hiện 1 chàng tiều phu
Cao to, mạnh khoẻ, lù đù
Chàng ta lắp bắp:"Tôi Cù Sở Khanh "
Vội vàng xé yếm lụa xanh
Sở Khanh bản tính thật thà
Chỉ biết bất động đứng xa mà nhìn

Sơ Khanh mệt ngủ li bì
Thúy Vân chộm ngựa vội phi về nhà
Chém cha cái số đào hoa
Sở Khanh mệt mỏi tơi bời
Bị nung dưới ánh mặt trời chói chang
Thúc Sinh miệng quát oang oang
"Làm bồ tao trốn, tao phang chết mày"
Tay lăm lăm quả dao phay
Tấm thân mạnh khoẻ từ nay thôi rồi
Thúc Sinh xỉ vả xong rồi bỏ đi.

Thúy Vân phi ngựa vèo vèo
Bất ngờ sập bẫy bị treo lộn đầu
Xung quanh 1 lũ đầu trâu
Thấy Vân ngon quá liền bâu vào nàng
Bỗng nghe thấy 1 tiếng choang
1 thanh bảo kiếm lẹ làng rút ra
Kiếm khách tuy đứng từ xa
Kiếm khí vẫn khiến người ta rùng minh
"Bọn bây sao thật đáng khinh
Hiếp đáp phụ nữ tao binh chúng mày "
Côn đồ lập tức bao vây
Chiều thu gió thổi cành cây là là
Chớp lên 1 ánh sao sa
Lưu manh cả lũ thành ma không đầu
Thúy Vân cảm cái ơn sâu
"Kiếp này xin nguyện theo hầu ân công "
"Giúp người chẳng để báo công
Tiểu thư bảo trọng ta không dám phiền
Ngân lượng còn 1 đôi viên
Xin nhận lộ phí có tiền ăn chơi "
Đội trời đạp đất ở đời
Họ Từ tên Hải vốn người xì tin
Từ nhỏ luyện đồng tử công
Nghiêm cấm sắc dục nếu không … chết liền
Thúy Vân lập tức giả điên
Lột đồ khóc lóc luyên thuyên không ngừng
Chàng Từ gặp chuyện chẳng đừng
Nên bất đắc dĩ phải dừng lại coi
Thúy Vân là gái làng chơi
Trổ hết bản lĩnh để mơi chàng Từ
Đồng nam dương khí quá dư
Gặp siêu dâm nữ đến sư cũng tèo

Thời gian lặng lẽ trôi mau
Từ Hải bỗng thấy đau đầu nhức chân
Thế rồi kinh mạch toàn thân
Cùng nhau đứt hết , muôn phần xót xa
Trở thành phế vật thật là đáng thương
Ân hận phẫn uất bi thương
Từ Hải chết đứng bên đường tội thay
Thúy Vân chẳng chút mảy may
Hớp đống ngân lượng đi ngay 1 lèo


Thúy Vân sắp được về nhà
Tâm trạng vui vẻ hát ca dọc đường
Trải đầu vuốt tóc soi gương
Chợt thấy hiểm họa khôn lường thất kinh
Phía sau đuổi tới - Thúc Sinh
Sông chắn trước mặt , đinh ninh rồi đời
Vân ta lại chẳng biết bơi
Tiền Đường Giang sẽ là nơi chôn vùi
Thúc Sinh khấp khởi mừng vui
Trước sau hết lối thật xui cho mày
Thúy Vân uất hận dâng đầy
Quyết tâm cùng chết , bớt cay đôi phần
Nghĩ xong lập tức chuyển thân
Quay người lễ phép nhún chân vái chào
Thúc Sinh tự mãn quá cao
Không chút phòng bị mà lao tới liền
Thúy Vân lập tức bước xiên
Kéo theo thằng Thúc rơi liền xuống sông
Thúc Sinh béo ịch nặng mông
Chìm luôn xuống đáy con sông Tiền Đường

Thanh Minh trong tiết tháng ba
Kim Trọng thăm ruộng đi ra kênh đào
Họ Kim xuất xứ từ Lào
Mắc bệnh từ bé đao đao đần đần
Tai lòi, mắt chột, thọt chân
Xứng danh "Phế vật mười phân vẹn mười "
Thấy trên sông có bóng người
Là 1 mỹ nữ xinh tươi hồng hào
Họ Kim lập tức vớt vào
Sắc đẹp khiến hắn nôn nao bần thần
Cô gái đó là Thúy Vân
Nàng được Kim Trọng ân cần chăm nom

Qua cơn thập tử nhất sanh
Tâm tình chuyển biến Vân thành gái ngoan
Cùng Kim kết nghĩa phượng loan
Thế rồi 9 tháng 10 ngày
Thúy Vân sinh được 1 bầy thiếu nhi
Trải qua bao truyện ly kỳ
Cuối cùng cũng có hép-py en-đình

Trạng Quỳnh.

Từ dạo Quỳnh thi vẽ với sứ Tàu, 3 hồi trống vẽ 10 con giun tiếng tăm đã vang lừng thiên hạ. Vua Khựa giận lắm thề sẽ báo thù nỗi quốc nhục này. Rồi một ngày nọ Vua Khựa hạ lệnh mời Quỳnh sang dự hội thi vẽ truyền thống. Giải thưởng to lắm nghe nói là con Mẹc chính chủ Đức quốc xã và một đêm nhất dạ đế vương. Tể tướng Khựa hiến kế với Vua -Thằng đó nó lắm mưu nhiều kế không khéo giải tổ chức ra lại tổ dâng cho nó hưởng. Vậy khanh có cao kế gì - Vua hỏi?. Theo ngu ý của hạ thần  -Tể tướng tiếp- Thần sẽ cử một người theo sát Quỳnh, nó làm cái gì thì người ấy cũng bắt chước y hệt. Nếu nó có vẹo gì mà thắng cuộc thì cùng lắm cũng hòa . Giải phải chia đôi, thậm chí là cả hai cùng giải nhì ấy chứ. Hảo la, diệu kế! Trẫm sẽ cho một đứa con gái bắt chước theo Quỳnh thế cho nó nhục. Không thắng được mà lại chỉ đồng hạng với đàn bà. Khà, khà.

Ngày thi, Chiêng trống và cờ xí rợp trời, người đến xem như nêm cối. Ban giám khảo ngồi trên cao trong mấy chiếc chòi. Bãi thi là sân trống mới giải toả của dân xong, mỗi thí sinh có khoảng 2m2 để thể hiện. Vẫn như xưa Quỳnh không xin bút chỉ xin một chậu mực đen và đặc quánh như nước kênh Tàu hủ, một tờ giấy vẽ loại to. Nhìn sang bên cạnh Quỳnh rất ngạc nhiên thấy một cô gái nhìn mình chằm chằm. Cũng xin một chậu mực và tờ giấy to. Quỳnh mỉm cười, uốn éo người. Cô gái cũng làm y chang mắt vẫn nhìn Quỳnh đắm đuối. À ha Quỳnh đã chợt hiểu ra ý tứ của tụi Khựa rồi.


Sau 3 hồi trống các thí sinh phải nộp bài, chủ khảo thét qua loa.


Hồi trống thứ nhất. Quỳnh cởi phăng áo, ở trần, còn lại cái khố. Nhìn sang cô gái cũng run run cởi ra. Khán giả sung sướng ồ lên, các con mắt đều đổ dồn về chỗ Quỳnh và cô gái, còn tay rung rung chiếc mô bi gọi tiếp cho người thân ra xem.


Hồi trống thứ hai. Quỳnh bung luôn chiếc khố, mắt rất gian liếc sang và tủm tỉm cười. Cô gái không thể hiểu tại sao nhưng cũng đành phải cố theo, dù bụng thì chủi cha cả tam đại nhà Quỳnh. Người liên tiếp đổ về chật hơn cả khi kẹt xe cầu Sài gòn và ngã tư Hàng Xanh cộng lại


Hồi trống thứ ba, Quỳnh dúng phao câu vào chậu mực rồi ngồi bệt luôn lên trang giấy vẽ.


Vậy thì đây là cái gì ? Nhìn vào bài dự thi của Quỳnh, Vua hỏi.
Thưa, là quả dưa bở. Quỳnh đáp.
Vậy là có hai bài thi cùng là quả dưa bở, thật khó xếp hạng cao thấp qua. Vua nói, thôi cho cả hai đồng giải nhì. Năm nay không có giải nhất vậy.
Xin bề hạ minh xét, Quỳnh nói. Quả dưa của hạ thần khác quả dưa kia ở chổ này. Quả dưa của thần có cuống.
Tất cả giật mình xem lại. Đúng, đúng quá!


Nghe nói năm đó Quỳnh lại giât giải và từ đó đến nay bên Tàu chẳng bao giờ còn dám thi vẽ với bên ta

Total Pageviews