Từ dạo Quỳnh thi vẽ với sứ Tàu, 3 hồi trống vẽ 10 con giun tiếng tăm đã vang
lừng thiên hạ. Vua Khựa giận lắm thề sẽ báo thù nỗi quốc nhục này. Rồi một ngày
nọ Vua Khựa hạ lệnh mời Quỳnh sang dự hội thi vẽ truyền thống. Giải thưởng to
lắm nghe nói là con Mẹc chính chủ Đức quốc xã và một đêm nhất dạ đế vương. Tể tướng Khựa hiến kế với
Vua -Thằng đó nó lắm mưu nhiều kế không khéo giải tổ chức ra lại tổ dâng
cho nó hưởng. Vậy khanh có cao kế gì - Vua hỏi?. Theo ngu ý của hạ thần -Tể
tướng tiếp- Thần sẽ cử một người theo sát Quỳnh, nó làm cái gì thì người ấy
cũng bắt chước y hệt. Nếu nó có vẹo gì mà thắng cuộc thì cùng lắm cũng hòa .
Giải phải chia đôi, thậm chí là cả hai cùng giải nhì ấy chứ. Hảo la, diệu
kế! Trẫm sẽ cho một đứa con gái bắt chước theo Quỳnh thế cho nó nhục. Không
thắng được mà lại chỉ đồng hạng với đàn bà. Khà, khà.
Ngày thi, Chiêng trống và cờ xí rợp trời, người đến xem như nêm cối. Ban giám
khảo ngồi trên cao trong mấy chiếc chòi. Bãi thi là sân trống mới giải toả của dân xong, mỗi thí sinh có
khoảng 2m2 để thể hiện. Vẫn như xưa Quỳnh không xin bút chỉ xin một chậu mực đen và đặc quánh như nước kênh Tàu hủ, một tờ giấy vẽ loại to. Nhìn sang bên cạnh Quỳnh rất ngạc nhiên thấy
một cô gái nhìn mình chằm chằm. Cũng xin một chậu mực và tờ giấy to. Quỳnh mỉm
cười, uốn éo người. Cô gái cũng làm y chang mắt vẫn nhìn Quỳnh đắm đuối. À ha Quỳnh
đã chợt hiểu ra ý tứ của tụi Khựa rồi.
Sau 3 hồi trống các thí sinh phải nộp bài, chủ khảo thét qua loa.
Hồi trống thứ nhất. Quỳnh cởi phăng áo, ở trần, còn lại cái khố. Nhìn sang cô
gái cũng run run cởi ra. Khán giả sung sướng ồ lên, các con mắt đều đổ dồn về
chỗ Quỳnh và cô gái, còn tay rung rung chiếc mô bi gọi tiếp cho người thân ra xem.
Hồi trống thứ hai. Quỳnh bung luôn chiếc khố, mắt rất gian liếc sang và tủm tỉm
cười. Cô gái không thể hiểu tại sao nhưng cũng đành phải cố theo, dù bụng thì
chủi cha cả tam đại nhà Quỳnh. Người liên tiếp đổ về chật hơn cả khi kẹt xe cầu Sài gòn và ngã tư Hàng Xanh cộng lại
Hồi trống thứ ba, Quỳnh dúng phao câu vào chậu mực rồi ngồi bệt luôn lên trang
giấy vẽ.
Vậy thì đây là cái gì ? Nhìn vào bài dự thi của Quỳnh, Vua hỏi.
Thưa, là quả dưa bở. Quỳnh đáp.
Vậy là có hai bài thi cùng là quả dưa bở, thật khó xếp hạng cao thấp qua. Vua
nói, thôi cho cả hai đồng giải nhì. Năm nay không có giải nhất vậy.
Xin bề hạ minh xét, Quỳnh nói. Quả dưa của hạ thần khác quả dưa kia
ở chổ này. Quả dưa của thần có cuống.
Tất cả giật mình xem lại. Đúng, đúng quá!
Nghe nói năm đó Quỳnh lại giât giải và từ đó đến nay bên Tàu chẳng bao giờ còn
dám thi vẽ với bên ta
No comments:
Post a Comment
Note: only a member of this blog may post a comment.